“Ai cũng là người tốt trong câu chuyện của chính mình, và là kẻ phản diện trong câu chuyện của người khác.” Chúng ta cứ mãi mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn giữa vai trò “nạn nhân” và “thủ phạm”, giữa “tốt” và “xấu”, giữa “công lý” và “mù quáng”… Bởi vì ta luôn bao dung với sai sót của bản thân, nhưng lại rất khắt khe với hành vi của người khác. Ta không nhận ra những thói quen xấu của chính mình, nhưng lại để bụng hành vi của những người xung quanh. Ta chẳng biết mình đã làm tổn thương người khác, nhưng lại nhớ mãi những nỗi buồn ai đó gây ra cho mình. Ta đề cao những người mình yêu quý và phủ nhận, hạ thấp những người mình ghét bỏ… Những người xung quanh ta cũng vậy. Cuộc sống thường ngày của chúng ta vốn đầy những tình huống rắc rối trong các mối quan hệ: bị hiểu lầm, bị nói xấu, bị bàn tán sau lưng, bị quấy rối… Trước bất kỳ đánh giá nào từ môi trường xung quanh, dù tốt hay xấu, ta cũng thường dễ dàng coi đó là sự khẳng định hoặc phủ nhận bản thân, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới lòng tự trọng. Tất cả mọi người đều có những thói xấu, điểm yếu và khoảnh khắc dễ bị tổn thương, trong tình huống đó chúng ta trở nên nhạy cảm, đánh giá tiêu cực của những người xung quanh sẽ khiến chúng ta nghi ngờ và dằn vặt chính mình.
Không phải sói nhưng cũng đừng là cừu Có những khi thói quen xấu khiến chúng ta trở nên ích kỷ, độc đoán, vô tâm, đôi khi gây ra những lỗi lầm khiến bản thân hối tiếc. Liệu những gì ta nhìn nhận về thế giới này có đúng đắn?
Những gì ta nghĩ là tốt có thực sự tốt? Những thứ ta coi là thật có bao nhiêu phần giả dối? Liệu trên đời này có tồn tại “nạn nhân hoàn hảo” và “phản diện tuyệt đối”? Ta thường nghĩ về những tổn hại ai đó gây ra cho mình, liệu ta có luôn đánh giá đúng về những tổn thương mình gây ra cho người khác? Liệu ta có đang bị đánh cắp đạo đức, bị tống tiền cảm xúc, bị lợi dụng mà không hay?
Và… liệu chính ta có phải là người tốt như ta nghĩ không? Tôi tin rằng nếu có thể lựa chọn, hầu hết chẳng ai thích phải chịu tổn thương, cũng không hề muốn vô ý gieo nỗi buồn vào lòng người khác. Thế nhưng cuộc sống này không có phép mầu để sửa chữa một con người, chúng ta chỉ có thể dựa vào sự tu luyện của bản thân để khiến mình dần trở nên tốt hơn. Muốn làm được điều này, ta cần nhìn thẳng vào những vấn đề của bản thân và mọi người xung quanh, phân tích để hiểu rõ về chúng. Đây không phải là điều đáng xấu hổ. Bạn chỉ đang đối diện với mặt tối của mỗi cá nhân, chiếu sáng chúng để tìm đến sự tự tin và thấu hiểu.
Cả tôi và bạn, chúng ta đều không hoàn hảo. Điều tuyệt vời là mỗi ngày ta đều cố gắng tự hoàn thiện bản thân, yêu thương và trân trọng chính mình cùng những người xung quanh, bởi vì tất cả chúng ta đều xúng đáng được hạnh phúc.
Có một câu nói mà tôi rất tâm đắc: “To separate oneself from the burden, the angst, the anguish that we all encounter every day. To say I am alive, I am wonderful, I am. I am. That is something to aspire to”.