Trong lúc mạng sống bị đe dọa nghiêm trọng, Trần Ngọc bất chợt rút ra được kết luận: đời này cậu quá mức xui xẻo, toàn gặp bất hạnh, còn thảm hơn cả đống rác trong xó bếp a!
Đụng trúng một cái bánh tông bự*, cậu nhịn;
Vấp phải lời nguyền còn tới tấp hơn cả vận đào hoa, cậu cũng nhịn;
Gặp phải một tên tự xưng là ‘chủ nhân’ của cậu…..
Lật bàn, coi lão tử là “sủng vật” sao?
Cái gì?
Không phải sủng vật, mà là tế phẩm?
Đốt bùa, ném gạo nếp, múa kiếm gỗ đào, ngươi nha đi chết đi!