Tôi được đi học chậm hơn mọi đứa trẻ khác. Sáu tuổi mà vẫn chưa được ôm sách tới trường. Nguyên do vì má tôi đau bệnh dai dẳng, má không muốn tôi sống xa cách, dù mỗi ngày chỉ bốn hay năm tiếng đồng hồ. Khi má tôi phát bệnh thì bác sĩ đã cho ba tôi biết là má tôi sẽ không sống thêm được quá hai năm . Má không được nghe điều đó nhưng tự xét sức khỏe của mình, má biết là con đường đi của của má không còn dài lắm. Mặc kệ những lời trấn an liên tiếp của ba tôi, má giữ một thái độ cam chịu và chờ đợi.....