Cây Đàn Miến Điện là một tác phẩm xuất sắc của Takeyama Michio, giành giải thưởng văn chương từ tờ báo Mainichi. Câu chuyện đầy cảm động này kể về những thanh niên Nhật Bản trở thành lính tráng, tham gia vào cuộc chiến không rõ ràng, phải trải qua biết bao sóng gió và nỗi đau. Với tình tiết hấp dẫn, phong cách viết chân thực và ngôn từ đơn giản, tác phẩm này kết hợp phiêu lưu, bi kịch và hài hước thành một câu chuyện chiến tranh đặc sắc và ly kỳ.

Cây Đàn Miến Điện khắc họa Đệ Nhị Thế Chiến, nhưng chủ đề của nó vẫn rất thường ngày. Với những tình tiết mê hoặc, cách kể chuyện sống động và ngôn từ dễ hiểu, từ khi ra mắt, tác phẩm đã thu hút và làm hài lòng vô số độc giả, cả trong và ngoài nước. Điều đáng chú ý là câu chuyện đã được chuyển thể thành phim và kịch.

Theo tác giả, ông viết tác phẩm này vì thế hệ trẻ của xứ Phù Tang. Rất nhanh sau khi xuất bản, tác phẩm đã trở thành công cụ thông dụng, thậm chí được dịch sang tiếng Anh bởi Howard Hibbett và xuất bản tại Hoa Kỳ vào năm 1966.

Cây Đàn Miến Điện, với sự hấp dẫn và ly kỳ, kể về cuộc hành trình của những thanh niên từ dân thường trở thành chiến binh, đối diện với cuộc chiến mà họ chưa hề hiểu biết đầy đủ, phải trải qua những cay đắng và thăng trầm của số phận.

Trong tác phẩm không thiếu yếu tố phiêu lưu, bi kịch và hài hước, tất cả kết hợp thành một câu chuyện chiến tranh đặc sắc. Tuy nhiên, theo tác giả, ông mong rằng độc giả không chỉ đơn thuần thưởng thức một câu chuyện chiến tranh nữa tại Miến Điện. Nếu tác phẩm đạt được điều này, ít nhất cũng khiến độc giả phải suy ngẫm, điều đó đã khiến tác giả rất mãn nguyện.

Takeyama Michio, sinh năm 1903, tốt nghiệp Đại học Hoàng gia Tokyo với chuyên ngành văn chương Đức. Sau thời gian dạy học tại Tokyo, ông sang châu Âu du học. Takeyama nổi tiếng trong giới văn học Nhật Bản, đặc biệt sau Đệ Nhị Thế Chiến, nhờ những bài phê bình văn học sắc lẽ và lý luận sâu sắc. Ông trở lại trường cũ năm 1949 và giữ chức giáo sư ba năm. Ông cũng nỗ lực dịch các tác phẩm văn học Đức sang tiếng Nhật.

Cuốn Cây Đàn Miến Điện (Biruma no Tategoto), xuất bản năm 1946, đã giúp ông giành giải thưởng văn chương từ tờ báo Mainichi.Ca khúc, những bài hát cổ điển mang đậm nét hồn quê mà chúng tôi yêu thích như “Trăng Trên Lâu Đài Hoang Tàn”, những giai điệu vui tươi như “Toits de Paris”, và thậm chí cả những bài hát Ý, Đức khó nhớ. Mỗi khi ngồi bên bờ hồ, đại úy vui vẻ lên nhịp khiến chúng tôi, đoàn lính của mình, đắm chím vào âm nhạc, sôi động từ bài hát này sang bài khác.

Một ngày, để kết thúc buổi hát, chúng tôi lặp đi lặp lại bài hát từ Đại Đội Hanyu no Yado, hát đi hát lại nhiều lần. Hanyu no Yado – “Trở về Mái Nhà Xưa” – là một bài hát luyến tiếc, không một lần nao làm rung động tâm hồn của chúng tôi. Trong lúc hát, chúng tôi nhớ về gia đình và ao ước có thể chia sẻ cảnh đẹp này với họ, để họ cùng nghe tiếng hát của chúng tôi.

Cuối cùng, đại úy nói: “Được rồi các bạn, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai, cùng giờ này, chúng ta sẽ hát bài mới. Đại Đội tan.” Sau đó, anh ấy quay lại gọi Mizushima: “Mizushima, bạn đã sẵn sàng cả bộ đệm chưa?”

Mizushima, một trung sĩ gầy guộc, mảnh khảnh, da đen như cả, với đôi mắt sâu thẳm và đôi tay tài năng. Trước khi gia nhập đội, Mizushima chẳng được học qua bất kỳ bài nhạc nào, nhưng thiên tài của anh đã giúp anh tiến bộ với tốc độ chóng mặt. Âm nhạc là niềm đam mê duy nhất của anh, không có gì khác trong đầu anh ngoài âm nhạc. Anh đã tự mày mò làm thốt cây guitar để hòa âm với đoàn hát chung của chúng tôi, và anh chơi đàn rất tài tình, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đánh theo bất kỳ giai điệu nào chúng tôi hát.

Mời bạn đọc thưởng thức “Cây Đàn Miến Điện” của tác giả Takeyama Michio.

Đang tải sách
Trang chủ