Anh Thơ và Xuân Vệ là một đôi vợ chồng lính từng sống, chiến đấu nhiều năm trên chiến trường K. Tập hồi ức này không trực tiếp nhắc đến những trận đánh trên chiến trường, đơn giản vì họ là những người lính quân y. Nhưng những hy sinh mất mát, những góc khuất của cuộc chiến... được đề cập đến đủ cho chúng ta hình dung được cái khốc liệt của chiến tranh.
Đó là hình ảnh mỗi buổi chiều, các chị hộ lý khiêng những rổ sảo lớn đựng đầy các bộ phận cơ thể bị cắt bỏ đi chôn và cái mùi protein bị phân hủy cứ phảng phất trong không gian. Đó là khi Anh Thơ chăm sóc vết thương cho thương binh, có anh đau quá, nhưng cố chịu đựng, nét mặt xám ngắt, hai hàm răng nghiến chặt mà không kêu than, nhưng có anh khóc, rồi Anh ấy nói: Tại sao là nữ nhi , em qua đây làm đ... gì, về đi, cút về nước đi...
Trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ ấy, tình yêu của họ vẫn ươm hoa, kết trái như lời một câu hát "Tình yêu của người lính, lắng sâu nhưng cháy bỏng...". Và tất nhiên một tình yêu giữa hai người lính quân y nơi chiến trường K cũng phải trải qua vô vàn khó khăn gian khổ. Có khó khăn đến từ kẻ thù, có khó khăn vì thiếu thốn, bệnh tật, nhưng cũng có khó khăn đến từ chính đồng đội của họ. Đã có lần Anh Thơ phải đứng trước họng súng AK với 1 viên đã lên nòng và 29 viên còn đầy trong băng của người bạn nữ cùng đơn vị.
Họ đã vượt qua tất cả những khó khăn gian khổ ấy, mối tình của họ được gắn kết bằng một đám CƯỚN, dù là có phần vụng trộm.