LONG HẢI, Tháng Bảy 2006. Mỗi năm về Việt Nam, sau những ngày quay cuồng với Sài Gòn và các nơi khác của xứ đông đúc, nhiệt đới này, tôi lại tới một ngôi chùa bên bờ biển Long Hải để xin vị sư trú trì cho một cái cốc nhỏ để ngồi thiền và đọc sách. Ngôi chùa nằm giữa rừng, trên sườn núi cao, nhìn xuống biển Thái Bình xanh ngát. Bên các tảng đá to, đen rì, những cây cổ thụ to lớn, lá cành xum xoe, là một vài cái cốc làm bằng lá dừa và cây tre, trên sàn gỗ trải chiếc chiếu, với một bàn thờ nhỏ. Mọi thứ rất là đơn giản. Ngồi trên tảng đá, dưới rặng cây xanh phủ lá, nhìn ra rừng thẳm, đại dương bao la, tôi thấy mọi chuyện nhỏ lại, và mọi thứ của trần gian chỉ còn như là tiếng gió xào xạc qua mái hiên.