Bạn và tôi
Tôi nhớ như in ngày tôi mới vào lớp, tôi cảm thấy thật bỡ ngỡ và lẻ loi giữa một tập thể lớp hoàn toàn xa lạ. Giữa những người bạn thành phố xinh xắn, giỏi giang, còn tôi chỉ là một con bé nhà quê chân ướt chân ráo lên đây học. Chính lúc ấy, bạn xuất hiện, ánh mắt bạn nhìn tôi và nụ cười của bạn thật ấm áp. Không hiểu sao ngay từ lúc ấy tôi đã có cảm giác rằng bạn sẽ là người bạn tốt của tôi và cái cảm giác lạc lõng trong lớp mới đã hoàn toàn biến mất.
Bạn đã mang lại sự tự tin cho tôi. Bạn giúp tôi vượt qua những khó khăn ban đầu để học tập tốt, có bạn ở bên tôi, tôi chẳng còn cảm thấy lẻ loi, cô đơn. Bạn đã cùng tôi sẻ chia mọi nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ trong những ngày đầu năm học, tôi đã ôm bạn khóc nức nở giữa nơi xa lạ này. Cũng chính bạn đã động viên tôi nhiều. Bạn đã nói với tôi rằng chính mình phải tự tin ở nơi mình, rằng tôi phải tự khẳng định mình, phải chứng tỏ cho mọi người biết tôi không hề kém cỏi, để xứng đáng với những giọt mồ hôi của bố mẹ tôi nơi quê nhà. Bạn thân ơi, bạn có biết rằng chính bạn đã giúp tôi xoá bỏ mặc cảm, đã cho tôi sự tự tin và quyết tâm. Rồi tôi cũng làm được như bạn nói, mỗi lần nhận được những điểm tốt, tôi lại nhớ tới bạn và biết ơn bạn nhiều.