Cuốn sách “Bát Hoang Kiếp – Lại Điểu” đưa đọc giả vào một thế giới huyền ảo, nơi mà hiếu quảnh và mỹ mãn vẫn sinh tồn. Câu chuyện xoay quanh cuộc phiêu lưu của nhân vật chính trong hành trình vận chuyển hàng hóa nguy hiểm giữa hai vùng đất.
Lão Trần, một nhân vật có tâm hồn hiên ngang và sự thông minh lanh lợi, đã trải qua hàng chục năm cuộc sống gian khổ và hiểm nguy để có được sự giàu có và bình an đáng trân trọng. Cuộc hành trình này không chỉ đem lại cho anh những khoản lãi khổng lồ mà còn giữ cho anh sự sống còn giữa những thách thức nguy hiểm.
Với mỗi trang sách, độc giả sẽ được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đầy kịch tính và sự hấp dẫn khó cưỡng. Hãy sẵn sàng khám phá và đắm chìm trong thế giới đầy màu sắc của “Bát Hoang Kiếp – Lại Điểu”.Khi mang theo hàng hóa để bán, bạn có thể dễ dàng kiếm thêm hai trăm lượng nữa. “Chúc Thanh Mộc đại thần phù hộ, chuyến đi này không gặp bất kỳ rắc rối nào!” Lão Trần âm thầm cầu nguyện, đồng thời quan sát một cách nghiêm ngặt tám tên khuân vác mới mướn. Chúng không được phép cưỡi Hắc Phong Kỵ, nên phải đi bộ. Nhìn vào Hắc Phong Kỵ cao to với tốc độ linh hoạt, lão Trần không thể không ngưỡng mộ. Cơ hội được sở hữu một con Tuyết Phong Kỵ mạnh mẽ hơn nhiều khá quý giá, đặc biệt với tốc độ vượt trội. “Mọi người, hãy đi nhanh hơn một chút. Chỉ còn ba dặm nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi”. Tiếng vó ngựa vang lên, cho thấy sự uy nghi của người tiền đạo. Lão Trần nhận ra năm con Tuyết Phong Kỵ xuất hiện, đó chính là thủ hạ hộ vệ của Đại thương đầu. Mỗi con Tuyết Phong Kỵ đều được trang bị vũ khí tinh nhuệ, làm lòng lão Trần đỏ mắt thèm khát.Tay lão, hay mà là một người bạn cũ có tên Quan Long. Hắn và lão Trần đã có quãng thời gian hơn chục năm đồng hành, cả hai đều là những người giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực vận chuyển mua bán. Khi họ trò chuyện, không có điều gì giấu diếm với nhau cả.
Được nghe câu trả lời của lão Trần, Quan Long nổi giận và đề nghị sẵn lòng tặng quà. Hắn nhớ rằng Diêu đại tẩu từng nói chỉ cần đừng bỏ đói hắn thì đó là đủ. Quả thật, Diêu đại tẩu thật lòng tốt bụng, nếu không hắn đã thả hắn chết trôi từ lâu.
Lão Trần cảm thấy tức giận khi nhớ đến sự việc khiến Hắc Phong kỵ sợ hãi. Từ đó, hắn không dám để tên tiểu tử câm như Đoan Mộc Vũ chăm sóc Hắc Phong kỵ một mình nữa. May thay, tên tiểu tử này có sức mạnh phù hợp để giúp khuân vác hàng hóa. Nếu không, thì việc bỏ lương khô và nước uống cho hắn là tiếc nuối.
Trò chuyện giữa lão Trần và Quan Long vang lên lớn, khiến cho các tay sai của họ cùng mười mấy người lắng tai nghe. Họ dẫn dắt Hắc Phong kỵ với ánh mắt đánh giá Đoan Mộc Vũ. Dựa vào sự chú ý của họ, có vẻ Đoan Mộc Vũ không khác mấy so với lão Trần và Quan Long.
Tuy nhiên, Đoan Mộc Vũ không phản ứng gì khi bị đề cập và dường như không quan tâm. Hành động của hắn khiến cho mọi việc đều không liên quan tới hắn! Hắn vẫn ngu ngơ bước về phía trước.
Doanh trại cách đó ba dặm không xa lắm, thực chất toàn bộ đoàn thương đội đã di chuyển gần ba dặm. Nơi dựng trại thì bên cạnh vùng sa mạc hoang vu! Việc chọn vị trí dựng trại không chỉ do lão Trần và Quan Long mà còn do kinh nghiệm của thủ hạ của Đại thương đầu. Họ đã lăn xả suốt đời trong khu vực sa mạc tám trăm dặm nên rất am hiểu.
Không khí ồn ào khiến không gian trở nên sôi động. Đoàn thủ hạ của Đại thương đầu có hơn sáu ngàn con Hắc Phong kỵ, sáu, bảy trăm đầu tiểu nhị, hơn hai trăm hộ vệ, chiếm nửa số thương đội này.
Thông thường, hàng hóa và Hắc Phong kỵ của Đại thương đầu sẽ được bố trí ở trung tâm – nơi an toàn nhất. Đại thương đầu và tiểu nhị sẽ ở gần, tiểu thương như lão Trần và Quan Long sẽ ở sau. Mặc dù có hai trăm hộ vệ phòng bên ngoài, nhưng khi bị tấn công, tiểu thương vẫn là nạn nhân chính.
Dù tình hình lại ổn định, Hắc Phong kỵ đang phục hồi sức lực. Dù họ mạnh mẽ, nhưng sức chịu đựng cũng có hạn.
Và cuối cùng, không có ai đốt lửa trại hay nhai. Lòng kiên định của Đoan Mộc Vũ khiến mọi người hoài nghi về sự ngốc nghếch của hắn. Thật khó hiểu khi một người 16 tuổi không có phản ứng, dường như không cảm thấy tức giận.Thịt bò ngon, rượu ngon hay ngắm những vũ công tài năng là những trải nghiệm thú vị đó. Khi đi xung quanh vẫn chưa thấy dấu hiệu nguy hiểm, việc nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe là cực kỳ quan trọng. Dù không ai biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng việc chuẩn bị kỹ lưỡng là điều không thể thiếu.
Sa mạc vào ban đêm rất lạnh, chỉ khi gió cát lặng yên thì mọi thứ trở nên yên bình. Những tiếng đội hộ vệ tuần tra ban đêm phát ra cũng là dấu hiệu cảnh báo cho nhau. Ban ngày, họ có thể cưỡi lửa Hắc Phong hay thậm chí là Tuyết Phong kỵ cao quý hơn, từ đó có thể thư giãn thoải mái. Dù không phải là quân nhân chính thức, nhưng chắc chắn họ có kinh nghiệm hộ vệ tốt nhất. Họ đóng vai trò quan trọng nhất trong thương đội này, nếu không có họ, thương đội có số lượng lớn cỡ nào cũng không chịu nổi một đợt tấn công của bọn cướp sa mạc.
Trên bầu trời, hai vầng trăng sáng dần ló dạng, chiếu rọi ánh sáng trắng tuyết xuống mênh mông sa mạc. Ở xa xa, những đống cát trông như đang đùa giỡn trên bãi cát hoang vu, tạo nên cảnh tượng u buồn như chỉ xuất hiện trong giấc mơ.
Khoảng nửa đêm, tiếng chân ầm ầm vang lên gần đó. Đột nhiên, âm thanh này đánh tan cảm giác yên bình, khiến cả hai vầng trăng trông dữ tợn hơn. Có người chứng kiến lần đầu sẽ cảm thấy hoảng sợ, nhưng làm sao giữ được bình tĩnh trước tình hình đột ngột như vậy.
Những tiếng quát liên tục vọng lên, những người thương và lính kinh nghiệm không để bừa một chút nào, bởi họ đã trải qua hàng loạt tình huống khó khăn. Họ biết rằng cuộc sống hay cái chết chỉ cách nhau một sải bước. Vì vậy họ sẵn sàng đối mặt, với hy vọng chiếm được một cơ hội sống.
“Cự mộc, sẵn sàng!” Tiếp theo, một tiếng quát lớn vang lên từ phía ngoài doanh trại, hàng loạt cột gỗ khổng lồ được kéo lên nhanh chóng. Mỗi cây gỗ lớn như đùi người lớn, đầu vót nhọn, sẵn sàng ngăn đám kẻ thù tập trung và tấn công. Chỉ có đại thương đầu mới có đủ sức mang cả bộ cự mộc này, các đội lính khác không nên mơ tưởng tới.
“Sẵn sàng, bắn!” Tiếng lệnh thứ hai được truyền ra, ngay sau đó, cả trăm hộ vệ cầm trường cung sẵn sàng. Mũi tên sắc bén xé gió, chỉ cần một lệnh “bắn”, hàng trăm mũi tên lao về phía địch. Chúng tạo ra lực sát thương khủng khiếp, có thể bắn xuyên qua đối phương từ xa.
Tuy nhiên, lần này không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ là vài tiếng rên thấp. Mặc dù khiến đợt tấn công ngừng lại một chút, nhưng sau đó chúng tiếp tục tăng tốc tấn công. Hộ vệ kinh nghiệm dừng lại để đánh giá tình hình. Chỉ cần nhìn, họ có thể đánh giá.Mục tiêu của đám tập kích lần này không phải là những kẻ tiểu tặc sa mạc thông thường, mà chính là bọn cướp sa mạc cực kỳ nguy hiểm. Đà cung tiếp tục gắn kết, nhưng chỉ sau hai đợt bắn, bọn cướp đã gần kề. Khả năng nhảy của Hắc Phong kỵ đã được biết đến, đặc biệt sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, chúng có thể dễ dàng vượt qua khoảng cách vài trăm trượng. Cơ hội để sử dụng năm trăm cây cung để tấn công từ xa vẫn chưa đủ, may mắn là đội hỗ trợ đã chuẩn bị sẵn tốt từ trước. “Đánh lừa bằng Hắc Phong kỵ!” Thủ lĩnh của đội vệ đã một lần nữa ra lệnh, tuy nhiên, trong đầu anh ấy vẫn có chút nghi ngờ, dường như có điều gì đó không ổn lắm. Sự hung ác của bọn cướp sa mạc rõ ràng, nhưng họ không ngu ngốc đến mức phải tấn công mạnh mẽ như vậy. Chỉ cần ba đợt bắn cung và sự hỗ trợ của đội hỗ trợ, đến khi trăm con Hắc Phong kỵ tấn công, năm trăm tên cướp sa mạc đó sẽ chết mất xác. Thế nên, việc chúng tấn công là không hợp lý. Tuy nhiên, sự nghi ngờ đó chỉ trong chốc lát đã tan biến trong tâm trí của thủ lĩnh đội vệ. Anh ấy luôn tin tưởng vào sức mạnh của mình cũng như của đội ngũ, đặc biệt là Tuyết Phong kỵ. Với năm trăm tên cướp, anh không cần phải huy động Tuyết Phong kỵ, dù đối thủ có âm mưu gì đi chăng nữa, họ sẽ bị đánh tan bởi sức mạnh của đội vệ. “Hãy nâng lá chắn lên, sẵn sàng trận đấu!” Khoảng một trăm Hắc Phong kỵ lao ra từ hai bên để tấn công đường lui của bọn cướp sa mạc, còn trăm tay cung thả cung để nhanh chóng giơ bè gỗ khổng lồ làm lá chắn. Trong khi bọn cướp sa mạc tiến tới nhanh như gió. Đó chính là phòng thủ cuối cùng, khi trận chiến dần bước vào giai đoạn căng thẳng. “Ầm…!” Cuối cùng, năm trăm tên cướp sa mạc va vào lá chắn. Tiếng kêu lớn từ Hắc Phong kỵ vang lên, lá chắn khổng lồ cũng bị phá hủy. Mặc dù cây gỗ lớn, nhưng với trọng lượng của Hắc Phong kỵ và tốc độ tấn công, nó dễ dàng bị phá hủy. Hơn trăm con Hắc Phong kỵ chết, nhưng bọn cướp bay lên cao. Trước khi họ rơi xuống, thanh kiếm sáng như tuyết lóe lên giống như bóng ma của cái chết. “Nguy hiểm!” Khi thủ lĩnh đội vệ nhìn thấy cảnh này, anh ta run lên, vì sau ba đợt bắn, hiệu quả không cao. Mặc dù không có tên nào bị thương, nhưng chúng vẫn không bị tổn thương nhiều. Chưa kịp phản ứng, toàn bộ bọn cướp sa mạc rời khỏi phía sau Hắc Phong kỵ, chúng nhảy vào trong lá chắn. Một trăm tay vệ không có cơ hội để chống đỡ, và khi họ muốn tiến lên cứu giúp, đã quá muộn. Năm trăm đối mặt với một trăm, bọn cướp sa mạc hết sức nguy hiểm và không sợ chết. Thủ lĩnh cảm thấy lo lắng khi nhận ra sức mạnh kinh khủng của đám cướp này. “Tuyết Phong kỵ vị trí trung tâm, Hắc Phong kỵ bảo vệ hai cánh, giữ vững hình trận, đồng thời tấn công và rút lui!” Sau chốc lát suy nghĩ, thủ lĩnh đội vệ đã đưa ra lựa chọn tối ưu, không quan tâm đến những người khác. Với hơn nghìn người kia cản trở bọn cướp hiểm ác, anh ta chỉ cần thời gian để sắp xếp lại đội hình và chỉ huy Tuyết Phong kỵ cùng Hắc Phong kỵ.Để xua tan bọn cướp sa mạc này, người anh hùng cần chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhóm hộ vệ thương đội thực sự rất có kinh nghiệm, chỉ trong một thoáng đã nắm bắt được chiến thuật đánh lùi của thủ lĩnh cướp. Họ ngay lập tức tháo chạy để tạo ra tình huống đối chọi trực tiếp với bọn cướp.
Ngược lại, bọn cướp sa mạc dường như không nhận ra sự thay đổi trong tình hình, thậm chí không chú ý đến kế hoạch của hộ vệ thương đội. Khi bị tấn công, chúng tấn công mọi người mà không phân biệt. Dưới lớp khăn đen, ánh mắt đỏ ám chỉ sự độc ác của chúng.
Hành động của hộ vệ thương đội có nghĩa là họ bỏ lại nhóm tiểu thương giữa đường. Tiếng hét vọng lên khi những người này, mặc dù đã có kinh nghiệm trong vận tải hàng hóa, nhưng không được đào tạo để đối phó với vấn đề như vậy. Ngay cả trước một lực lượng 500 tên cướp sa mạc, ngay cả hộ vệ thương đội chuyên nghiệp cũng cảm thấy sợ hãi. Thế nên, nhóm tiểu thương chỉ biết tự vệ cá nhân, không có sự tổ chức như hộ vệ thương đội.
“Lão Trần phát hiện ra chúng là cướp sa mạc sao? Họ đã giết cả Hắc Phong kỵ!” Lão Trần, người có 20 năm kinh nghiệm vận chuyển, chỉ cần một cái nhìn là biết điều không ổn. Bởi thường thì cướp sa mạc sẽ không phá hoại hàng hóa và giết người một cách tàn ác như vậy. Tuy nhiên, nhóm cướp này lại là một ngoại lệ, chúng không để lại bất kỳ sinh mạng nào.
“Hãy giữ hàng hoá, chúng ta cần phòng ngự ở đây, bọn hộ vệ kia sẽ quay lại tấn công.” Lão Trần gào lên, và mọi người nhanh chóng tụ họp và tự vệ cùng nhau. Họ đều cầm trường đao, nhưng ít có cung tên. Vũ khí của họ chỉ là cung khám sừng, không mạnh mẽ. Đà cung càng không có, vì nó chỉ dành cho quân đội. Nhưng chỉ có những người quý tộc như tiểu công tử của Tề Châu mới có thể sở hữu hàng trăm cây cung mạnh, bắn xa tới nơi.
“Mang cho ta cái cung!” Một giọng nói non nớt nhưng rất kiên quyết và tự tin vang lên từ phía sau Lão Trần.
Mời bạn đọc tác phẩm “Bát Hoang Kiếp” của tác giả Lại Điểu.